Trần Bình An bị bóp cổ đến mức mặt đỏ bừng, gân xanh trên cổ nổi lên, ánh mắt hắn như lửa, toát ra vẻ điên cuồng tàn độc.
“Đến đây! Có gan thì hôm nay giết chết lão tử đi.” Hắn nghiến răng, giọng nói như rít qua kẽ răng: “Không giết được lão tử, lão tử sẽ giết ngươi.”
Tên lâu la trong lòng giật thót, không hiểu sao nhìn bộ dạng như ác quỷ này của Trần Bình An, hắn có chút chột dạ. Nhưng mấy huynh đệ bang phái đều ở đây, dù có chột dạ đến mấy cũng biết đạo lý thua người không thua trận.
“Muốn giết ta? Lấy cái gì mà giết? Dựa vào cái miệng của ngươi sao? Đồ rác rưởi, có bản lĩnh thì bây giờ giết lão tử đi, đừng có như con chó chết sủa nhặng lên ở đây.”




